Những câu chuyện về thoái ĐCSTQ
Li Yangtian
Thời báo Đại Kỷ Nguyên
Một người bạn của tôi đi từ Trung quốc đến thăm nhưng anh ta không biết nhiều về nội dung của ‘Cửu Bình về ĐCS”. Nhưng anh ta lại quen thuộc với trào lưu thoái ĐCSTQ hiện nay.
Anh ta nói tại nhiều thành phố lớn miền Bắc Trung quốc, nhiều đảng viên đã đi đến một thư ký chi nhánh đặc biệt và nói với người nầy rằng họ muốn thoái Đảng. Người thư ký chi nhánh hỏi một người vì sao ông ta muốn thóai, “ĐCSTQ là vĩ đại, danh vọng, và luôn đúng. Tốt hơn ông nên ở lại với Đảng.” Người thoái đảng nói, “Tôi không có tiền đóng lệ phí đảng viên.” Câu trả lời giản dị của ông ta khiến người thư ký hết lời. Người thư ký đã biết sự cách biệt rất lớn giữa các viên chức tham nhũng giàu có và dân thường nghèo nàn.
Người thư ký chi nhánh cố làm ra vẻ khôn ngoan và nói, “Nếu ông thoái đảng, nó sẽ ảnh hưởng tới sự ăn học của con ông.” Người thoái đảng nói, “Dù sao tôi cũng đã không đủ khả năng để gữi con tôi đi đến trường học. Làm một đảng viên đối với tôi là vô ích, vì vậy tôi vẫn muốn thoái.” Người thư ký chi nhánh không bị cảm động nhưng thay vì vậy y muốn hăm dọa và nói, “Có phải ông đã đọc Cửu Bình và đang hợp tác với thế lực địch ngoại quốc không?” Người thoái đảng nói, “Thế lực ngoại quốc nào? Chư vị có thế lực và có quyền hành như vậy, phải chăng tất cả chư vị đều đã đi ra ngoại quốc? Cả trong giấc mơ chúng tôi cũng không dám nghĩ tới đi ngoại quốc. Con cái của các viên chức tham nhũng đã mang tiền ra ngoại quốc và sau đó các viên chức tham nhũng chạy trốn với tiền. Họ mới là những người có ảnh hưởng đối nghịch. ‘Chai rượu?’ (Từ ‘Cửu Bình’ nói trong tiếng Quan Thoại giống như ‘Chai rượu’) Ông thấy chai rượu gì? Các ông đều ăn đồ ngon và uống rượu ngon. Chúng tôi còn không thấy cái chai nữa. Giống như là cho phép các viên chức chánh quyền đốt lửa còn dân chúng thì không được đốt một ngọn đèn.” Không biết nên cười hay khóc, người thư ký chi nhánh chỉ còn biết cho ông ta thoái đảng.
Có một người khác trước kia là một đảng viên ĐCSTQ sau nầy trở thành một người cày ruộng thất nghiệp. Khi cảm thấy bị bệnh, ông ta đi đến nhà thương nhưng các nhân viên trong nhà thương lờ ông ta vì ông ta không có tiền. Sau khi bị đẩy ra ngoài đường, ông ta kêu lớn lên cầu cứu nhưng không có ai đến, vì vậy ông ta bắt đầu chửi ĐCSTQ. Vì ông ta là một đảng viên, ông ta đi đến người thư ký chi nhánh để thoái ĐCSTQ. Người thư ký chi nhánh hỏi ông ta vì sao muốn thóai và ông nầy nói, “Tôi đã làm việc cho ĐCSTQ suốt đời tôi, cuối cùng tôi bị đá ra ngoài đường. Không ai chăm sóc cho tôi khi tôi cần gặp một bác sỉ. Tôi muốn thoái Đảng.”
Người thư ký chi nhánh cố thuyết phục ông ta và nói, “Kiên nhẫn đi. Là đảng viên thì phải nghĩ tới quyền lợi của đảng. Nếu anh không có tiền, tại sao anh không tập Khí công và có thể anh sẽ được hết bệnh.” Khi nghe như vậy, người đảng viên nầy trở nên càng giận dữ và nói, “Vợ tôi tập luyện một môn khí công và tất cả bệnh của bả đều hết. Sau đó các ông bắt bả và đánh bả. Ông còn nói tập khí công không cho phép người ta uống thuốc và đó là phản động. Bây giờ tôi cần uống thuốc nhưng không có tiền, vậy ông có cho thuốc cho tôi không?” Sau khi nghe ông ta nói như vậy, người thư ký chi nhánh dùng nó về phía lợi cho ông ta và nói, “Ồ, vây là ông tập luyện Pháp luân Công. Không lạ gì ông muốn thoái đảng. Tôi sẽ bắt ông ngay tại đây.” Người đó nói, “Vậy bắt đi. Khi chúng tôi có bệnh, chúng tôi không được tập Khí công. Khi chúng tôi không tập Khí công và bị mắc bệnh, chúng tôi không nhận được sự chăm sóc. Chúng tôi không có cách nào để sống. Nếu ông không để cho tôi thoái đảng hôm nay vậy thì tôi sẽ chết ngay trước mắt của ông đây. Dù sao tôi cũng đã mất cái ý chí sống rồi”. Người thư ký chi nhánh hoảng hồn và ngay tức khắc cho phép ông ta thoái ĐCSTQ.
Nhiều ngày sau đó, người thư ký chi nhánh tìm gặp người thư ký đảng hội đồng và nói, “Hãy để cho tôi thoái ĐCSTQ.” Người thư ký hội đồng đảng nói, “Tại sao?” Ông ta biết rằng người thư ký chi nhánh nầy vẫn luôn là một người làm việc gương mẫu và không biết vì sao y cũng lại muốn thoái đảng. Người thư ký chi nhánh nói, “Không còn có ai làm việc dưới tôi nữa.” Người thư ký hội đồng đảng nói “Vậy anh có thể chỉ làm một đảng viên tầm thường và làm tăng quyền lợi của đảng.” Với cái mặt dài, người thư ký chi nhánh nói, “Vậy tôi sẽ mất vị trí của tôi như là phó viên chức. Dựa trên cái tuổi hiện nay của tôi, những người ở vị trí thấp hơn cấp phó viên chức sẽ cần bước xuống và sẽ vẫn còn phải trả tiền lệ phí đảng viên. Tôi không đủ tiền để làm điều đó.” Người thư ký hội đồng đảng ngạc nhiên không nói được lời nào trong một thời gian lâu.