Chương 2: Âm mưu của hồng ma – Hủy diệt nhân loại (Phần hạ- audio updated)
Mục lục:
3. Trung Cộng – Thiên biến vạn hóa vẫn là tà
1) Một mạch kế thừa trong suốt khoảng trước sau 30 năm
2) Phá hoại văn hóa và khiến đạo đức bại hoại là mục tiêu nhất quán
4. Trước tiên cho người ta chút mật ngọt, sau lại khiến người ta đau khổ tận cùng
5. Bí mật đằng sau cái gọi là “Người chịu khổ vẫn là công nhân và nông dân”
6. Mục đích cuối cùng của Chủ nghĩa Cộng sản: Hủy diệt nhân loại
* * * * *
3. Trung Cộng – Thiên biến vạn hóa vẫn là tà
Có người sẽ hỏi rằng, Trung Quốc đã thay da đổi thịt rất nhiều rồi, Trung Cộng ngày hôm nay vẫn còn là Trung Cộng của ngày hôm qua sao?
Chúng ta đứng ở trong một cái khung rộng lớn hơn, xem xét từ chủ trương “tuyên dương thuyết vô thần và triết học đấu tranh, lừa dối, tranh đấu, giết chóc, phá hoại văn hóa truyền thống, làm bại hoại đạo đức” thì sẽ thấy Trung Cộng là không hề biến đổi.
1) 30 năm trước và 30 năm sau nối liền một mạch.
30 năm đầu “sách lược đường lối là cương lĩnh phải theo”, đã sử dụng vấn đề ‘đường lối’ để tiến hành đấu tranh quyền lực; mấy chục năm sau tình trạng “soán đảng đoạt quyền” ngầm giữa các phe phái chính trị cũng diễn ra giống như vậy.
30 năm đầu “nắm lấy cách mạng, thúc đẩy sản xuất”, “đấu tranh giai cấp – cứ làm là linh nghiệm”, đào móc ra được càng nhiều kẻ thù giai cấp thì càng được giữ chức quan to; mấy chục năm sau dùng chiêu bài kinh tế để duy trì bảo vệ tính hợp pháp cho sự thống trị của đảng, theo đuổi chỉ số GDP cao bất chấp mạng người, không quan tâm đến dân sinh và môi trường, tất cả chỉ vì mục đích thăng quan phát tài.
30 năm đầu, khiến dân chúng thù hận “bè phái phản động Quốc Dân đảng”, thù hận “Đế quốc Mỹ lòng lang dạ sói”; mấy chục năm sau lại khiến dân chúng thù hận tự do và lý niệm dân chủ của phương Tây, thù hận giá trị phổ quát “Chân-Thiện-Nhẫn”.
30 năm đầu “đấu với Trời đấu với Đất”, “dám bảo nhật nguyệt đổi trời mới”, cải tạo núi sông, phá hoại tự nhiên; mấy chục năm sau vì để làm giàu, kiếm được nhiều tiền, chỉ vì cái lợi trước mắt mà làm ô nhiễm môi trường, lãng phí tài nguyên, làm cạn kiệt vốn sinh tồn của hậu thế.
30 năm đầu tiến hành hàng loạt cuộc vận động chính trị như “Tam phản”, “Ngũ phản”, “Đại nhảy vọt”, “Phản hữu”, “Phá tứ cựu”, “Cách mạng Văn hóa”, “Phản kích ‘làn gió hữu khuynh lật án’”…; mấy chục năm sau cũng có đủ loại vận động: “Phản tinh thần ô nhiễm”, “Phản tự do hóa”, Đàn áp phong trào quần chúng ở Thiên An Môn, bức hại Pháp Luân Công, đàn áp các nhà hoạt động nhân quyền, đánh đập các luật sư nhân quyền…
30 năm đầu kích động vợ chồng phản bội lẫn nhau, cha con tố cáo nhau, tạo ra những bi kịch về nhân luân, xúi giục tố giác, khiến người người trở thành kẻ địch của nhau; mấy chục năm sau lại phát sinh cái gọi là “tróc nã diệt trừ” Pháp Luân Công với thủ đoạn chỉ có hơn mà không kém, mở ra vô số các lớp tẩy não, lợi dụng tình thân, công việc, tiền lương, nhà cửa để uy hiếp, cưỡng chế chuyển hóa.
30 năm đầu dùng danh nghĩa chuyên chính vô sản mà tạo ra bao nhiêu án oan sai, giết hại bao nhiêu sinh mệnh vô tội; mấy chục năm sau phát sinh tội ác mổ cướp nội tạng các tù nhân lương tâm để kiếm món lợi kếch xù, đó là tà ác chưa từng có trên hành tinh này.
30 năm đầu sùng bái treo ảnh Mao trên tường; mấy chục năm sau lại sùng bái in hình Mao trên tờ nhân dân tệ, đây đều là hành vi dơ bẩn rời xa Thần.
30 năm đầu dùng vô Thần luận tẩy não, muốn “phá sạch tan tành chế độ cũ”; mấy chục năm sau, khi bức hại truyền thống tín ngưỡng dân gian đã khởi xướng tuyên truyền vô Thần luận, dùng cái gậy lớn khoa học đả kích tín ngưỡng truyền thống, mức độ tà ác của truyền thông tuyên truyền, từ báo chí, đài phát thanh, tivi, mạng Internet, có thể nói là xưa nay chưa từng có.
30 năm đầu sử dụng đấu tranh bóp chết nhân tính, làm cho người ta không dám nói lời chân thật, hiện tượng nói dối, bịa đặt hoành hành khắp nơi; mấy chục năm sau thì còn bạo phát “khủng hoảng thành tín”, hàng giả khắp nơi, thực phẩm độc hại thịnh hành. Thuốc lá giả, rượu giả, sữa bột giả, vé xe giả, bằng cấp giả… Nói chung, phàm là những hàng hóa có thể mua được, giấy chứng nhận có giá trị, giấy phép lái xe thì đều có thể làm giả. Lợi dụng công nghệ cao làm ra đủ loại thực phẩm độc hại là điều mà con người 30 năm đầu đều không tưởng tượng đến.
30 năm đầu lừa dối hoang đường “Một mẫu thu hoạch vạn cân”; mấy chục năm sau có trò lừa bịp “Tự thiêu ở Thiên An Môn”, không biết đã che mắt được bao nhiêu người, khuấy động được bao nhiêu thù hận.
30 năm đầu là bế quan tỏa cảng, đóng cửa độc đoán; mấy chục năm sau là phong tỏa mạng Internet, loại bỏ từ khóa nhạy cảm, giám sát theo dõi bằng tên thật.
30 năm đầu đập phá miếu Khổng Tử, phá hoại văn hóa truyền thống; mấy chục năm sau lại tu sửa miếu Khổng Tử, bởi vì miếu Khổng Tử có thể phát triển du lịch kiếm tiền, nhưng đồng thời vẫn chà đạp văn hóa truyền thống;
30 năm đầu chính trị nắm giữ vị trí thống soái, phá hoại văn hóa truyền thống, xóa sạch truyền thống tín ngưỡng, dùng thủ đoạn chính trị làm kinh tế, xuất hiện khủng hoảng kinh tế cận kề sụp đổ; hơn 30 năm sau hết thảy đều hướng đến tiền, dùng thủ đoạn kinh tế để làm chính trị, dùng kim tiền vật dục và tình sắc mê loạn để bổ khuyết cho khoảng trống tín ngưỡng, dẫn đến khủng hoảng về đạo đức “nhìn thấy mà ghê người”. Kỳ thực, trong khủng hoảng kinh tế trước đây là có ẩn chứa khủng hoảng đạo đức, chỉ là đợi đến lúc coi trọng vật chất như ngày hôm nay mới tổng thể bùng phát. Khủng hoảng đạo đức ngày nay cũng ẩn chứa khủng hoảng kinh tế. Kinh tế là hành vi của con người, con người là chịu chi phối bởi đạo đức, cho nên xét đến cùng kinh tế phải chịu sự quản chế của đạo đức và lòng tin. Kinh tế mà không có đạo đức thì tất nhiên sẽ không đi được xa, bùng phát khủng hoảng cũng là chuyện sớm muộn.
……
Chúng ta vẫn có thể tiếp tục đối chiếu được nữa nhưng điều đó quả thực là không cần thiết. Cách thức thống trị của Trung Cộng không ngừng biến đổi, nhưng bản chất tà ác và mục đích cuối cùng của nó thì không biến đổi, hơn nữa vĩnh viễn không biến đổi.
2) Từ đầu tới cuối phá hoại văn hóa và khiến đạo đức bại hoại
Nhìn một cách tổng quát, trong suốt mấy chục năm Trung Cộng tồn tại, thì phá hoại văn hóa, làm bại hoại đạo đức từ đầu chí cuối luôn là yếu tố trung tâm của việc tà linh cộng sản phá hoại Trung Hoa. Văn hóa và đạo đức là gắn kết như môi với răng. Phá hoại văn hóa truyền thống sẽ dẫn đến sự sa đọa đạo đức xã hội. Ngược lại, đạo đức sa đọa sẽ trực tiếp phản ánh vào văn hóa, làm cho văn hóa biến dị thêm một bước nữa. Hai yếu tố này một khi hình thành tuần hoàn ác tính rồi sẽ dẫn đến sự trượt dốc tổng thể về tiêu chuẩn đạo đức và phẩm hạnh. Những việc trước đây bị coi là vô đạo đức, thì hiện giờ cho là những chuyện hết sức bình thường.
Thời xưa, người ta nhìn thấy có người ăn trộm thứ gì đó thì sẽ dũng cảm đứng ra, hiện tại có thể sẽ trách cứ người bị trộm là không cẩn thận. Thời xưa thấy một người ngoại tình, người ta sẽ khinh bỉ người ấy, hiện giờ thấy quan chức có 2, 3 tình nhân thì có khi còn oán trách bản thân mình không có bản sự. Thời xưa khi nhìn thấy người già bị ngã người ta sẽ không chút do dự mà chạy đến nâng đỡ, nhưng hiện tại có thể sẽ sợ bị oan mà không dám lại gần. Trước đây làm nghiên cứu mà có người sao chép bài người ta sẽ căm phẫn bất bình nhưng hiện nay thì phó mặc cho “nước chảy bèo trôi”…
Ai đã đánh cắp sự thiện lương trong tâm chúng ta?
Chính là Trung Cộng. Sự phá hoại văn hóa truyền thống của Trung Cộng đã dẫn đến đạo đức bại hoại, sinh ra hoàn cảnh tà ác hôm nay mà trong đó văn hóa và tiêu chuẩn đạo đức cùng trượt dốc. Con người sống trong văn hóa biến dị như vậy đã rất khó để cảm nhận được sự trượt dốc của tiêu chuẩn đạo đức.
Con người đều có Phật tính và ma tính, chính là nói trong tâm con người đều có hai mặt thiện và ác. Thiện lương của bạn có bao nhiêu là đến từ việc Trung Cộng truyền bá thuyết vô Thần luận tẩy não, hay có bao nhiêu là hun đúc ra từ trong vận động đấu tranh giữa người với người, có bao nhiêu là thăng hoa lên từ quá trình học tập chớp nhoáng “nhân vật tiên tiến”. Một chút đều không có.
Thiện lương của bạn là đến từ thiên tính của bạn, đến từ sự lắng đọng của văn hóa và huyết mạch của tổ tiên ở trong xương cốt bạn, đến từ gia đình và những lời nói việc làm mẫu mực chính thống của người khác. Thiện lương của bạn không phải do Trung Cộng cấp cho bạn. Nếu bạn cảm thấy bản thân mình còn có thiện lương, mà giúp Trung Cộng “tô son trát phấn”, nói là Trung Cộng đã tạo ra thiện lương cho bạn, vậy thì đã là trúng âm mưu của Trung Cộng rồi. Tà linh cộng sản chính là muốn triệt để hủy đi chút thiện lương, phần đạo đức còn lại trong tâm đó của bạn, hóa thành làn khói tan biến đi thì mới thôi.
4.Trước tiên cho người ta chút mật ngọt, sau lại khiến người ta đau khổ tận cùng
Điều đáng nhắc đến là một chiêu bài cơ bản của Trung Cộng dùng để cổ động nhân dân đứng lên làm cách mạng chính là dùng một chút mật ngọt lợi ích để dẫn dụ họ, tiếp theo đó là truyền bá sự thù hận khiến họ lật đổ người mà Trung Cộng gọi là kẻ địch. Sau đó lại “qua cầu rút ván”. Hô hào “đánh cường hào, phân ruộng đất” để lừa dối nông dân, đợi đến lúc hợp tác hóa rồi lại khiến những người nông dân này trở về với hai bàn tay trắng, trở thành tế phẩm của tà giáo cộng sản. Công xã nhân dân, khoán trắng, “ăn cơm không trả tiền”, “chạy tiến bước vào Chủ nghĩa Cộng sản”, kết quả là dẫn đến nạn đói lớn xảy ra làm chết hàng chục triệu người ngay trong năm mưa thuận gió hòa. “Trăm hoa đua nở, trăm nhà đua tiếng”, khiến mọi người nói thỏa thích, phần tử trí thức trong lúc cao hứng quên mất mình đang qua lại với ai. Một cuộc “phản hữu” khiến bao nhiêu người tinh anh chịu đau đớn cùng tận, thậm chí bị mất đi mạng sống. “Cách mạng vô tội, tạo phản hữu lý”, Hồng vệ binh dùng “nhiệt tình cách mạng” vô cùng cuồng nhiệt để bắt đầu cuộc đại phá hoại trước đó chưa từng có. Đợi đến lúc đã không còn giá trị lợi dụng nữa, “thanh niên trí thức phải tiếp nhận lời chỉ dạy của bần nông, trung nông”, chỉ cần một tiếng hiệu lệnh, dù trên núi hay dưới thôn, thì họ cũng đều bị xua đuổi đến vùng nông thôn và biên cương, làm thê thảm một đời người. Những bi kịch hoang đường này không thể đơn giản quy kết là hành động tội ác của một người lãnh đạo nào đó, mà là tà linh cộng sản đã lợi dụng chính quyền làm bại hoại văn hóa, phá hoại mối quan hệ giữa người với người, cũng phá hủy đạo đức.
Cho đến hôm nay, vẫn là đang trình diễn tiết mục ấy. Kinh tế phát triển mang đến cho người ta một chút vị ngọt, người ta chỉ biết đến lợi ích trước mắt mà quên mất đạo đức. Ở bề mặt mà nhìn, ai ai cũng đều muốn có tiền, hơn nữa còn là muốn kiếm tiền nhanh chóng. “Giá trị đạo đức, bao nhiêu tiền một cân?” Người ta không quan tâm, hoặc quan tâm cũng không có ích, liền thờ ơ không quan tâm nữa. Trái lại, bận bịu kiếm tiền thì lộ ra vẻ như xã hội này đang tràn đầy sinh lực, “sinh cơ bừng bừng”, “quang cảnh tuyệt vời”.
Đằng sau cái “mật ngọt” này là khiến cho sự thông minh của con người không được dùng vào con đường chính, mà toàn dùng vào chỗ không chính đáng. Hãm hại lừa gạt, giả mạo, thích việc lớn hám công to, lãng phí tài nguyên, hủy hoại môi trường, không nghĩ đến hậu quả, khắp nơi đều thể hiện ra cái “thông minh” và “tinh minh” của người Trung Quốc, có điều dùng không đúng chỗ.
Nhiều năm qua, người ta vẫn luôn thắc mắc, vì sao hơn 30 năm mở cửa phát triển mà chưa sáng tạo ra một thương hiệu quốc tế nổi danh nào? Vì sao những bộ phận cốt lõi của các sản phẩm được mệnh danh là cao cấp có bản quyền độc lập phần lớn đều dựa vào nhập khẩu? Vì sao những chi tiết nhỏ như bu-lông của tàu sân bay, máy bay quân sự, đường sắt cao tốc đều phải nhập khẩu? Tại sao Trung Quốc sản xuất ra 40 tỷ bút bi mỗi năm nhưng bi (hạt gạo) cũng phải nhập khẩu?
Các phát minh sáng tạo và nghiên cứu căn bản đều phải tĩnh tâm xuống để làm, phải dựa vào sự hứng thú, nghị lực, sự cống hiến lâu dài, đòi hỏi phải có một môi trường với tâm thái người dân trầm ổn, bình thản làm nền. Người Trung Quốc bị ép bức thành tập trung tinh thần kiếm tiền nhanh, đầu cơ trục lợi, giở mọi mánh khóe, làm không được thì trộm. “Trộm kỹ thuật” đã trở thành một ngành nghề chính thức, hoàn toàn không có cảm giác xấu hổ về đạo đức của người Hoa Hạ “lễ nghi chi bang” nữa. Quay trở lại mà nói, dựa vào trộm cắp chắp vá lung tung thì không thể tạo thành một hệ thống khoa học kỹ thuật nền tảng hoàn chỉnh được.
Mục đích của tà linh không phải là muốn con người được sống những ngày tháng tươi đẹp, cũng không phải là an bài phục hưng quốc gia, mà là cho mọi người một chút mật ngọt, còn phía sau đó thì hoàn toàn là đau khổ. Đôi cánh giúp kinh tế hiện đại cất cánh và có thể duy trì được sự phát triển ổn định là pháp trị (chứ không phải là pháp chế) và chữ tín (chứ không phải là quan hệ) thì lại hoàn toàn đều là điều mà Trung Quốc khuyết thiếu, mà gốc rễ của “lấy pháp trị quốc” và “xã hội thành tín” chính là đạo đức. “Bởi vì không giảng đạo đức, kinh tế mới có thể bộc phát, không có đạo đức, kinh tế tất sẽ sụp đổ.”
Các thương nhân, chính khách phương Tây, chẳng phải đều là như thế sao? Rất nhiều người nếm thử một chút mật ngọt rồi liền lọt vào vòng tay của Trung Cộng, nhưng đó lại chính là vòng tay của tà linh cộng sản. Lúc vừa mới bắt đầu, các thương nhân chính khách này còn giãy giụa biện hộ cho lương tâm của mình, nhưng từng bước từng bước khi càng rơi sâu vào cái bẫy lợi ích thì chỉ có thể để Trung Cộng tùy ý thao túng, linh hồn của họ đã giao cấp cho tà linh mất rồi.
5. Bí mật đằng sau cái gọi là “Người chịu khổ vẫn là công nhân và nông dân”
Nhìn chung trước khi các quốc gia cộng sản giành được chính quyền đều lợi dụng công nhân và nông dân làm “vật hy sinh” làm cách mạng. Sau khi giành được chính quyền rồi, công nhân và nông dân vẫn là tầng lớp thấp nhất bị áp bức, hãy nhìn xem những nơi gọi là “Cách mạng lão khu” (căn cứ địa cách mạng), người dân vẫn đang khổ sở không thể nói thành lời. Dưới sự thống trị của Trung Cộng 30 năm đầu, công nhân và nông dân khổ; sau cải cách và mở cửa, người chịu khổ vẫn là công nhân và nông dân. Hàng trăm triệu nông dân, công nhân dốc sức vì kinh tế Trung Quốc lại vẫn luôn sống ở tầng thấp nhất của xã hội. Một chế độ hộ tịch biến bao nhiêu người trở thành “công dân hạng hai”. Trung Cộng đã là tập đoàn đặc quyền đặc lợi chiếm tuyệt đại bộ phận của cải của quốc gia.
Giai cấp đặc quyền có thể hủ bại đến mức độ nào? Có thể hủ bại đến mức khiến Trung Cộng vứt bỏ chính quyền. Chính là trong “cuộc chiến chống tham nhũng” – chiến dịch “đả hổ”, người ta mới có thể nhìn thấy sự hủ bại của Trung Cộng kinh người đến mức độ nào. Việc tham ô vài trăm triệu, vài tỷ, vài chục tỷ nhân dân tệ đã trở thành một tình trạng bình thường. Theo điều tra cho thấy, trong nhiều năm liền số lượng lớn các cán bộ cấp cao đã về hưu của Trung Quốc chiếm giữ hơn 400 nghìn phòng bệnh cao cấp dạng nhà khách, số tiền chi trả cho khoản này lên đến hơn 50 tỷ nhân dân tệ. Ngoài ra, việc an dưỡng của cán bộ tại chức, chi phí điều trị hàng năm cho quan viên chính phủ cũng lên đến 220 tỷ nhân dân tệ, nói cách khác, 80% chi phí tài chính của quốc gia về y tế là phục vụ cho quần thể mà trong đó chủ yếu là 8,5 triệu cán bộ cấp cao.
Thế nhưng, những người công nhân và nông dân nuôi sống họ lại đang vật lộn khổ sở trong tình cảnh “không được khám bệnh, không có nhà để ở, không được đi học, không được an hưởng tuổi già”.
Kỳ thực, hiện trạng công nhân và nông dân không thoát khỏi khổ nạn, đã vạch ra một bí mật tà ác của Chủ nghĩa Cộng sản.
Chủ nghĩa Cộng sản tuyên bố muốn thực hiện một thiên đường ở nhân gian “làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu”, tiêu diệt giai cấp, tiêu diệt nhà nước, tiêu diệt chế độ tư hữu.
Chúng ta cùng xem xét khía cạnh trọng yếu nhất trong đó là tiêu diệt giai cấp. Tiêu diệt giai cấp như thế nào đây? Chủ nghĩa Marx nói, con đường tiêu diệt giai cấp là làm cho giai cấp vô sản lật đổ giai cấp tư sản, thành lập chuyên chính vô sản, sau đó quá độ lên Chủ nghĩa Cộng sản.
Dưới giai đoạn giai cấp vô sản chuyên chính làm sao có thể khiến giai cấp biến mất đây? Marx không nói, chỉ nói rằng, thời kỳ chuyên chính vô sản có thể sẽ rất dài.
Thời kỳ giai cấp vô sản chuyên chính, những người lãnh đạo lớn nhỏ trong chính quyền này trở thành giai tầng đặc quyền mới, cũng chính là giai cấp đặc quyền. Bởi vì không tin vào Thần, “không sợ trời, không sợ đất”, cái gọi là “Đạo đức Chủ nghĩa Cộng sản” cũng chỉ có thể là khẩu hiệu êm tai mà thôi, họ cưỡi lên đầu nhân dân mà “làm mưa làm gió”, còn luôn miệng nói mình là “đầy tớ” của nhân dân. Trong số những công nhân và nông dân đi theo Trung Cộng làm “cách mạng”, ngoại trừ một số người tiến vào giai cấp đặc quyền ra thì tuyệt đại đa số kết cục vẫn là người bị hại, bị giai cấp đặc quyền áp bức.
Bản thân việc tiêu diệt giai cấp lại tạo ra giai cấp mới, hết thảy lại trở về điểm ban đầu, cứ lặp lại như thế, làm đi làm lại, người chịu khổ vẫn là công nhân và nông dân.
“Người chịu khổ vẫn là công nhân và nông dân” đã vạch ra bí mật: thời điểm tà linh an bài Chủ nghĩa Cộng sản, thì căn bản là đã không có an bài cho nó lối thoát. Chủ nghĩa cộng sản của Marx căn bản là không có khả năng thực hiện, khó trách Marx cũng không nói rõ quá độ thế nào. Từ tầng bề mặt của con người mà xét, chủ nghĩa Marx đi đến đâu thì đến, không giải quyết được gì.
Đằng sau cái “không giải quyết được gì”, ẩn chứa âm mưu thiên đại của Chủ nghĩa Cộng sản – hủy diệt nhân loại.
6. Mục đích cuối cùng của Chủ nghĩa Cộng sản: Hủy diệt nhân loại
Hễ nói đến Chủ nghĩa Cộng sản, thì điều mà người ta thường nghĩ đến có lẽ chính là giết giết giết. Lịch sử trăm năm của Chủ nghĩa Cộng sản chính là một bộ lịch sử giết người, bao gồm cả lạm sát người vô tội không có chủ đích và giết chết những người không chịu khuất phục một cách có chủ đích.
Chủ nghĩa Cộng sản là lực lượng phản vũ trụ, là cái mà thiên lý bất dung. Cho nên, từ khi nó xuất hiện thì luôn luôn ở trong khủng hoảng, để duy trì sự tồn tại của mình, ở trong khủng hoảng, nó không ngừng dung dưỡng đủ loại thủ đoạn cưỡng ép, gồm cả giết người. Thủ đoạn của Trung Cộng chính là trước tiên cho người ta một chút mật ngọt, khiến người ta đi theo làm “cách mạng”. Nhưng rất nhiều người đi theo Trung Cộng cũng đều bị chính Trung Cộng giết chết, những người không bị giết hết cũng sẽ bị đào tạo thành công cụ giết người của chúng. Điều này hình thành nên chiêu bài đặc trưng của Trung Cộng – giết hại không thương tiếc đối với đồng đảng của mình, đối với đồng bào của mình. Nhưng loại giết chóc này cũng không phải là mục đích thực sự của nó. Giết người bất quá chỉ là cách để tạo ra các cuộc khủng bố, làm cho người ta chịu khuất phục thuận theo sự an bài của nó, để nó đạt được mục đích cuối cùng.
Tà linh cộng sản do “hận” và vật chất bại hoại tạo thành, ở nhân gian an bài nên một cuộc cách mạng Chủ nghĩa Cộng sản, mục đích chính là thông qua phá hoại văn hóa truyền thống, làm bại hoại đạo đức mà hủy diệt toàn nhân loại. Nó muốn khiến con người triệt để phản bội lại Thần đã tạo ra họ, làm cho con người bại hoại đến gốc rễ, không thể nghe hiểu lời dạy bảo của Thần, trượt dốc xa so với tiêu chuẩn đạo đức mà Thần đặt định ra cho con người, lúc ấy, Thần cũng không thể không vứt bỏ những người này. Như thế, loại người này chỉ có thể bị tiêu hủy.
Cái chết của thân thể xác thịt của con người cũng không phải là cái chết thực sự của sinh mệnh, nguyên thần còn có thể luân hồi chuyển sinh, nhưng khi một người đạo đức đã bại hoại đến mức không thể cứu được nữa, nguyên thần sẽ bị tiêu hủy triệt để, đó mới là đáng sợ nhất, sinh mệnh thực sự bị chết đi.
Loại hủy diệt này mới là mục đích cuối cùng của tà linh cộng sản.
Nhìn ra thế giới hiện nay, con người thế gian sẽ phát hiện ra một sự thật kinh người, nhân tố cộng sản tràn ngập thế giới, ma quỷ đã chiếm lĩnh thiên hạ. Ác ma cộng sản dồn hết sức truyền bá cho con người đủ loại quan niệm biến dị, trong bất tri bất giác đã lan ra toàn cầu, thậm chí còn được những người bị mê lạc xem như là cách nghĩ và nguyện vọng của chính bản thân họ. Thị phi thiện ác của nhân loại vì thế mà bị nghiêng lệch, đảo lộn ở mức độ rất lớn. Âm mưu của hồng ma cộng sản gần như đã đạt được!
Ở vào thời điểm tà linh cộng sản đang nhe nanh vuốt vui cười chúc mừng thắng lợi của nó thì tuyệt đại đa số con người thế gian lại cho rằng nó đang đi về hướng thất bại. Con người thế gian đang ở giáp ranh giới hủy diệt mà vẫn chưa hay biết gì. Còn có hoàn cảnh nào nguy hiểm hơn như thế này sao?
Thần từ bi không quên con người. Ở vào lúc ma quỷ âm mưu tính kế, Thần cũng ở trong nguy cơ mà an bài sự thức tỉnh cuối cùng cho nhân loại. Thần cho con người tự do ý chí lựa chọn giữa thiện và ác, nhưng con người cuối cùng lựa chọn con đường nào thì phải dựa vào chính mình.
Chỉ khi khôi phục lại đạo đức toàn xã hội, tịnh hóa tâm linh, khôi phục truyền thống, xây dựng lại tín ngưỡng đối với Thần, nhân loại mới có thể tránh được kiếp nạn. Thời gian không đợi người! Nhân loại đã đến lúc thức tỉnh!
Dịch từ: https://www.epochtimes.com/b5/17/11/22/n9879879.htm
Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai cho sát hơn với bản gốc