Chương 3: Bạo lực và giết chóc – Tội ác bao trùm vũ trụ (Phần hạ)
Mục lục:
4. Phá hoại tự nhiên
5. Hủy hoại văn hóa
6. Tột cùng tà ác
1) Bức hại Pháp Luân Công
2) Mổ cướp tạng sống người tu luyện Pháp Luân Công
Lời kết
* ** * * * * * * * * *
4. Phá hoại tự nhiên
Thần không chỉ tạo ra nhân loại, mà còn vì nhân loại mà an bài môi trường tự nhiên để con người sinh tồn. Đặc biệt là tại Trung thổ Thần Châu, văn hóa truyền thống bác đại tinh thâm và nội hàm thông thiên của nó cũng được thể hiện trong môi trường tự nhiên, đây chính là thể hiện cụ thể của Thiên nhân hợp nhất trong văn hóa truyền thống. Trong các ngọn núi nổi tiếng cũng như các con sông lớn thực ra đều có Thần núi và Thần sông duy trì môi trường tự nhiên cho sự sinh tồn của con người.
Trung Quốc là “Trung tâm chi quốc” được Thần lựa chọn, do đó sông núi dòng chảy có ảnh hưởng to lớn mà sâu xa đối với hệ sinh thái trên địa cầu. Trong văn hóa Trung Quốc, sức ảnh hưởng và tác dụng của phong thủy địa lý thực tế đã vượt qua không gian mà mắt thịt có thể nhìn thấy được. Từ cao tầng mà xét, trong hệ tuần hoàn của nước trên thế giới, “Trung tâm chi quốc” cũng là nơi khởi nguồn của mạch nước ngọt trên toàn cầu, nước ngọt ở đây ô nhiễm sẽ tác động đến nguồn nước toàn thế giới. Do đó, sự phá hoại môi trường ở Trung Quốc, có thể sẽ làm hệ sinh thái trên phạm vi toàn thế giới đi đến sụp đổ. Vì thế chúng ta không khó để hiểu tại sao tà linh cộng sản dùng trăm phương nghìn kế hủy hoại môi trường tự nhiên ở Trung Quốc.
Các triều đại hoàng triều Trung Nguyên, thánh hoàng minh quân đều có thời gian cố định để cúng tế Thiên thần và Thần sông Thần núi, khiêm nhường tạ ơn, để có thể hưởng thụ những thứ cần thiết cho cuộc sống của con người mà môi trường tự nhiên ban cho. Hàng nghìn năm qua, con dân Trung Hoa tín Thiên kính Thần vẫn luôn sống hòa hợp với môi trường tự nhiên. Sau khi tà linh cộng sản đoạt được chính quyền, đã không ngừng dùng bạo lực lừa gạt cưỡng ép con người thế gian không tin vào lý niệm Thiên nhân hợp nhất, phá hoại môi trường tự nhiên mà Thần ban cho, cổ vũ con người đấu với Trời đấu với đất, phát huy mặt ác trong nhân tính, vì để kiếm tiền mà cố ý phá hoại môi trường tự nhiên, làm con người biến thành cuồng vọng tự đại, không còn chút tâm kính sợ đối với môi trường tự nhiên.
Cổ nhân cần lấy gỗ, xây dựng nhà, chặt cây rừng, nhưng cũng phải bảo vệ những cây chưa trưởng thành, tuyệt đối không chặt lung tung. Sau khi Trung Cộng xây dựng chính quyền, lại phổ biến lựa chọn phương thức chặt cây có tính hủy diệt, tính phá hoại, hủy hoại nguồn tài nguyên rừng, không nghĩ đến hậu quả mà chỉ nhìn đến lợi ích trước mắt. Ví dụ như khi chặt phá rừng rậm ở khu Trường Bạch Sơn, những cây chưa trưởng thành cũng bị chặt đổ, ngay cả cây nhỏ chỉ có một tấc cũng không thoát được, bị chặt về để làm cán chổi. Rất nhiều khu vực từng cánh từng cánh rừng bị phá hoại thành giống như bị “cạo đầu” vậy, thảm thực vật biến mất, đất bị xói mòn, hậu quả tất yếu là các loại thiên tai ập đến, hoặc có thể gọi là “Trời phạt”, nhưng mà người vô thần luận được Trung Cộng bồi dưỡng ra ắt cũng không thừa nhận điều này.
Toàn bộ môi trường vũ trụ, địa cầu, nhân loại là tuần hoàn. Con người trong luân hồi của sinh mệnh, khi đạo đức cao thượng, không có nhiều nghiệp lực, sau khi luân hồi chuyển sinh cũng không có ảnh hưởng gì nhiều đến môi trường tự nhiên. Nhưng khi nghiệp lực con người tích lại ngày càng nhiều, cũng sẽ mang theo nghiệp lực đến môi trường sinh sống, ảnh hưởng đến tất cả những thứ xung quanh, sa mạc hóa cũng chính là một trong những ác báo đó.
Từ khi Trung Cộng xây dựng chính quyền đến nay, đạo đức con người nhanh chóng trượt dốc, nghiệp lực tăng nhanh, phung phí vô độ và lãng phí tài nguyên tự nhiên, hủy hoại môi trường tự nhiên, cảnh tan hoang sông núi ở Trung Quốc đầy rẫy, diện tích sa mạc tăng một cách nhanh chóng. Những năm 50 đến những năm 70 của thế kỷ trước, mỗi năm Trung Quốc có 1.560 km2 đất bị sa mạc nuốt chửng; những năm 70 đến 80, diện tích bị sa mạc hóa lên đến 2.100 km2; đến những năm 90, con số này lên đến 2.460 km2; đến thế kỷ 21 thì con số này đã vượt qua 3.000 km2. Trong lịch sử Nội Mông Cổ từng có 5 thảo nguyên lớn khiến thế giới phải khen ngợi, đến nay, về cơ bản đã có 3 thảo nguyên biến mất. Thảo nguyên Ô Lan Sát Bố, thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm, thảo nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư, ba thảo nguyên này đã bị sa mạc hóa trên diện tích lớn chỉ trong 20 năm. Người huyện Hoài Lai, tỉnh Hà Bắc gọi sa mạc bị cát bay tới bao phủ là “thiên mạc”, cách Bắc Kinh chỉ 70 km, Bắc Kinh có lẽ sẽ là thành cổ Lâu Lan tiếp theo bị chôn vùi trong sa mạc.
Trung Cộng tùy tiện chặt phá, ngăn sông lấn biển, đấu Trời đấu đất, đã phá hoại môi trường mà Thần sáng tạo để cho con người sinh tồn. Các loại tai họa càng ngày càng nhiều, lũ lụt từ các con sông, sương mù độc hại, bụi cát cuồn cuộn; hạn hán thiếu nước, ô nhiễm công nghiệp, mạch nước ngầm biến mất, khí hậu cực đoan liên tiếp xuất hiện, liên tiếp lập kỷ lục; còn có nhiều loại bệnh kỳ quái đáng sợ cướp đoạt đi nhiều mạng sống của con người thế gian, thật đúng là nhìn thấy mà phát hoảng.
5. Hủy hoại văn hóa
Từ việc dùng bạo lực giết hại giới tinh anh, dùng bạo lực hủy hoại tinh thần và môi trường vật chất mà nhân loại dựa vào để sinh tồn, cho đến dùng bạo lực hủy diệt văn hóa truyền thống đều là sự an bài có kế hoạch, từng bước hủy diệt nhân loại của tà linh cộng sản.
1) Hủy hoại tải thể vật chất
Sau khi bắt đầu Cách mạng Văn hóa, ngọn lửa tà ác “Phá tứ cựu” cháy khắp Trung Hoa. Tự viện, đạo quán, tượng Phật, danh lam thắng cảnh, di tích cổ, tự họa (tranh chữ), đồ cổ… bị phá hoại gần như không còn.
Lan Đình trong Lan Đình Tập Tự lưu truyền thiên cổ viết bởi Vương Hy Chi không những bị phá hủy, ngay cả phần mộ của Vương Hy Chi Cũng bị hủy hoại, nơi ở cũ của Ngô Thừa Ân ở Giang Tô bị đập phá, nhà cũ của Ngô Kính Tử ở An Huy bị đập tan, bia đá Túy Ông Đình Ký được Tô Đông Pha tự tay viết bị “tiểu tướng cách mạng” xô đổ, chữ trên bia đá bị cạo mất, v.v.. Những tinh hoa của văn hóa Trung Hoa này đã được truyền thừa tích lũy hàng nghìn năm, một khi bị hủy hoại thì không cách nào khôi phục được.
Thành Bắc Kinh được xây dựng từ triều Nguyên. Nguyên Thế Tổ Hốt Tất Liệt để thừa tướng Lưu Bỉnh Trung chiểu theo bố cục của thiên cung, lấy theo [quẻ] tượng càn khôn mà xây dựng nên. Toàn bộ thành Bắc Kinh chất chứa tư tưởng và văn hóa của Nho, Đạo, Phật, tên của các cổng thành Đại Đô và các đại điện đều xuất phát từ quẻ tượng càn khôn trong Chu Dịch, đền, chùa, điện đường đều được xây dựng theo an bài của Thiên tượng.
Tứ Hợp Viện nổi tiếng của Bắc Kinh, đại viện bao lấy tiểu viện, không chỉ mới lạ độc đáo, còn có kết cấu càn khôn ở trong đó, có một số chính phòng trông giống hệt như miếu đường. Khúc khuỷu và sâu là miêu tả đúng nhất về hẻm nhỏ ở Bắc Kinh. Sau khi đi qua hẻm nhỏ là bước vào Tứ Hợp Viện, rộng rãi sáng sủa, mỹ lệ tươi đẹp. Kiến trúc quý giá ở nhân gian được tạo ra một cách tỉ mỉ như vậy, khiến tín ngưỡng của con người đối với Thần Phật và thượng Thiên, lý niệm truyền thống Thiên nhân hợp nhất cùng môi trường và kiến trúc xung quanh dung hòa vào một thể, đúng là một tác phẩm tuyệt thế. Tuy nhiên, trong thời Cách mạng Văn hóa tuyệt đại đa số Tứ Hợp Viện bị phong trào phá tứ cựu và sau đó cái gọi là phát triển kiến trúc hủy hoại hết.
Trước thời Cách mạng Văn hóa, Bắc Kinh có hơn 500 miếu cổ, điện đường, tự viện, sau phong trào “Phá tứ cựu” trong Cách mạng văn hóa, hầu như đã bị hủy hoại toàn bộ. Tất cả những thứ này, không chỉ là hủy hoại mất nơi cầu nguyện và tu luyện của các tín đồ, những kiến trúc Thiên nhân hợp nhất thời cổ đại mà còn khiến cho chính tín và chính niệm truyền thống Thiên nhân hợp nhất trong tâm con người cùng bị hủy hoại theo. Con người thế gian có thể không đồng ý với luận điểm này, cảm thấy nó không có quan hệ gì với tôi, thực ra tà linh cộng sản không kẽ hở nào là không len lỏi vào, từ tiêu diệt nhục thể đến ô nhiễm tư tưởng, đến việc phá môi trường và nơi tu luyện của chính giáo, nó đã cắt đứt sự truyền thừa liên tục mấy nghìn năm của văn hóa đạo đức, tín ngưỡng của Trung Hoa.
Mấy nghìn thành phố, thị trấn của Trung Quốc có lịch sử lâu đời, mỗi một thành phố, thị trấn đều có tường thành, đền chùa miếu mạo, di tích cổ văn hóa có ở khắp nơi, đào đất 1 xích (~33cm) thấy được di tích thời cận đại, 2 xích, 3 xích, 20 xích, là di tích các đời khác nhau, đếm không hết.
Trong vũ trụ, con người thế gian, các loại lý luận, tín ngưỡng, hình thức văn học nghệ thuật, kiến trúc, phong tục, v.v.. đều có hình thức hiển hiện của nó tại nhân gian và hình thức tồn tại trong không gian khác. Một người đọc một cuốn sách, làm một việc, không tính là gì cả, nhưng khi hàng nghìn hàng vạn người đều đang đọc một cuốn sách, làm cùng một việc, cùng nghĩ như nhau, thì sẽ hình thành một trường vật chất to lớn tại không gian khác, đồng thời trợ lực cho việc này, hình thức này, kiến trúc này, phong tục này, v.v.. ở không gian bề mặt. Nếu như không có cái trường này ở đằng sau, thì sự vật, kiến trúc, hình thức v.v. ở không gian này cũng sẽ không có năng lượng to lớn gì. Đây cũng là nguyên do vì sao phương Tây tin vào sự không may mắn của Thứ 6 ngày 13, nhưng nó lại không có ảnh hưởng gì đối với xã hội phương Đông. Phong tục bảo địa phong thủy phương Đông cũng lại không có ảnh hưởng lớn tới phương Tây bởi vì cái trường đằng sau ở trong một xã hội khác không đủ lớn để ảnh hưởng.
Cổ miếu, thành cổ, tự viện, di tích cổ, v.v.. đã trải qua hàng trăm nghìn năm và được hàng triệu người tín ngưỡng, chú ý, nhân tố vật chất to lớn phía sau, đặc biệt là điện đường của chính giáo, sau khi khai quang có Giác Giả gia trì, bảo vệ sinh linh và dân chúng. Khi những khí vật, kiến trúc này bị hủy hoại, thì từ cái trường cho đến sinh mệnh cao cấp phía sau không thể tiếp tục tồn tại được. Do đó, huỷ hoại không chỉ là những kiến trúc, hình thức ở bề mặt cho đến trường năng lượng chính phía sau Thiên nhân hợp nhất, gia trì chính niệm chính tín, chính niệm của không gian nhân loại, mà còn làm cho Giác Giả rời đi và con người mất đi sự bảo vệ.
Cùng đạo lý đó, dù có xây lại những di tích cổ, kiến trúc cũng không thể nào trong thời gian ngắn mà có thể kiến lập được trường năng lượng chính lớn mạnh, thỉnh mời sự gia trì và bảo vệ của Giác Giả cao tầng quay lại. Những năm gần đây Trung Cộng lại rầm rộ xây dựng kiến tạo lại đền chùa, tu sửa di tích cổ, nhưng vì để lừa dối, kiếm tiền, tạo giả, hoặc là phô trương bề ngoài, kết quả chỉ là chiêu mời tà linh, lạn quỷ, trường năng lượng phụ diện đến chiếm cứ những nơi này, ngược lại còn mang đến họa hại vô cùng cho nhân loại.
Tà linh cộng sản biết rõ điều này, do đó nó muốn phá hủy tinh anh văn hóa thành thị, giai tầng thân sĩ thôn làng, và làm bại hoại đạo đức con người thế gian, đồng thời hủy hoại tải thể vật chất và cột trụ tinh thần của văn hóa truyền thống như tự miếu, di tích văn hóa cổ truyền thống, phong tục truyền thống, hình thức văn học nghệ thuật, văn vật, tự họa, thư tịch, truyền thống dân cư, v.v..
2) Phá hoại trụ cột tinh thần
Lão Tử để lại Đạo Đức Kinh, là kinh điển của tu luyện Đạo gia, Lão Tử được coi là người sáng lập ra Đạo gia. Nhưng trong Cách mạng Văn hóa, Lão Tử bị phê bình là đạo đức giả, còn Đạo Đức Kinh của ông bị cho là mê tín phong kiến.
Khổng Tử chu du các nước, giảng giải về “Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín” và đạo Trung dung, chỉnh sửa Lục Kinh tiên hoàng cai trị đất nước và chuẩn tắc nhập thế [làm người], vì thế mà được tôn làm “Chí thánh tiên sư”. Trong Cách mạng Văn hóa, Khổng Tử bị phê bình, bị gọi là Khổng lão nhị, còn “Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín, Trung dung bị bạo lực, đấu tranh, tạo phản thay thế. Năm 1966, Khang Sinh cho kẻ đứng đầu phe tạo phản Bắc Kinh là Đàm Hậu Lan lấy danh nghĩa Tiểu tổ Cách mạng Văn hóa Trung ương dẫn đầu Hồng vệ binh đến làng Khúc Phụ “tạo phản Khổng gia điếm”, phá hoại điên cuồng, đốt cổ thư, đập phá gần 1.000 bia đá các đời, trong đó có cả bia mộ của Khổng Tử, hủy hoại Khổng miếu, Khổng phủ, Khổng lâm. Điều khiến người ta phẫn nộ hơn nữa chính là, họ san phẳng mộ của Khổng Tử, mộ của những người đời sau của họ Khổng cũng bị đào, phơi thây chỉ trích nhiều ngày rồi thiêu hủy.
Đây không chỉ đơn thuần là vấn đề hủy hoại sách cổ và văn vật, bởi trong những sách cổ này truyền thừa văn hóa Trung Hoa và giá trị truyền thống rất sâu và có bề dày. Nếu như có chút kính nể văn hóa truyền thống, thì sẽ không có chuyện phá hoại như thế này. Sự phá hoại mạnh mẽ, triệt để như thế này, là do Trung Cộng đã gieo rắc sự thù hận văn hóa truyền thống vào sâu trong lòng của Hồng vệ binh.
Trung Quốc thời cổ đại đã từng xảy ra sự kiện diệt Phật “tam vũ nhất tông”, bất cứ Hoàng đế diệt nào Phật thì về sau hoặc là bị ám sát hoặc là bạo bệnh mà chết, những người tin thần đều biết rằng đây là báo ứng của hành động diệt Phật. Chu Thế Tông Sài Vinh từng tự tay cầm rìu chém vào ngực của tượng Quan Âm Bồ Tát ở Đại Bi Tự, cuối cùng chết vì vết thương ở ngực bị thối rữa. Những thanh niên trẻ bị Trung Cộng kích động diệt Phật hủy Đạo kia nếu không biết hối hận và chuộc tội, thì sẽ có kết cục bi thảm thế nào?
Trong cơn cuồng phong “Phá tứ cựu” này, không biết có bao nhiêu người đã tạo tội nghiệp mà phải xuống địa ngục, đây chính là kết quả mà Trung Cộng muốn.
6. Tột cùng của tà ác
1) Bức hại Pháp Luân Công
Sau thời kỳ Cách mạng Văn hóa, người ta khát vọng và tìm cầu thân thể khỏe mạnh, và bắt đầu tập luyện nâng cao sức khỏe. Các công pháp truyền thống như Ngũ cầm hý, Thái cực quyền, Dịch cân kinh, v.v.. cũng lặng lẽ hưng khởi, nhanh chóng thổi bùng lên phong trào khí công. Năm 1992, Ông Lý Hồng Chí truyền ra Pháp Luân Công, còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp lấy Chân-Thiện-Nhẫn làm căn bản. Đại Pháp chí giản chí dị, bắt đầu từ chữa bệnh khỏe người, trong vài năm ngắn ngủi, chỉ nhờ khẩu truyền mà đã có đến hàng trăm triệu người nhập đạo đắc Pháp, phổ biến khắp Trung Quốc, hồng truyền khắp thế giới.
Pháp Luân Công quy chính nhân tâm, người tu luyện Pháp Luân Công tu tâm hướng thiện, nỗ lực tịnh hóa bản thân, quay trở lại tín ngưỡng đối với Thần Phật, do đó mà bị tà linh coi là cái gai trong mắt; một phương diện khác cũng là vì sự hồng truyền của Pháp Luân Công dẫn động chỉnh thể xã hội xây dựng lại tín ngưỡng và đạo đức thăng hoa, hơn nữa lý niệm Chân-Thiện-Nhẫn cũng bao hàm tinh hoa của văn hóa truyền thống Trung Hoa. Thuận theo việc Đại Pháp được hồng truyền, ngày càng có nhiều người trên thế giới bước vào tu luyện, hình thế ắt khiến nhân loại trở về với chính đạo, giúp giang sơn tươi sáng trở lại.
Mục đích cuối cùng của tà linh Trung Cộng là thông qua hủy diệt văn hoá, đạo đức để ngăn cản con người thế gian được Sáng Thế Chủ cứu độ, vì thế tự nhiên nó cũng coi Pháp Luân Công là đại địch số một.
Tháng 7 năm 1999, kẻ đứng đầu tà đảng cộng sản Giang Trạch Dân phát động cuộc bức hại toàn diện nhắm vào Pháp Luân Công và người tu luyện Pháp Luân Công. Đại Pháp thiện đãi đối với tất cả chúng sinh, bao gồm các sinh mệnh phụ diện, cũng từng cấp thêm cho cơ hội, để họ từ bỏ đối địch, có được cuộc đời mới. Nhưng tà linh cộng sản khăng khăng đối địch với Đại Pháp và người tu luyện, tất nhiên là nó tự đào mộ chôn chính mình.
Nó đã huy động đến tất cả truyền thông, công an, cảnh sát vũ trang, tung tin vu khống, bắt bớ, giam giữ nhiều người tu luyện Đại Pháp. Giang Trạch Dân muốn bức hại Pháp Luân Công nên trong hội nghị công tác trung ương đã cuồng vọng nói: “Tôi không tin Đảng Cộng sản không thắng được Pháp Luân Công!”
Nếu Trung Cộng không có kinh nghiệm mấy chục năm giết chóc, khủng bố, trị người, thì có thể làm ra việc bức hại Pháp Luân Công như vậy được không? Người tu luyện Pháp Luân Công tu tâm hướng thiện, thân thể được khỏe mạnh, khi đó có hơn 100 triệu người tu luyện Pháp Luân Công, thêm vào đó mỗi học viên lại có người thân bạn bè, cộng lại sẽ là một quần thể người khổng lồ. Vì sao nói đàn áp là có thể đàn áp được? Giang Trạch Dân hạ lệnh “bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính, hủy hoại thân thể” chính là sự tổng bùng phát của tà ác tích lũy mấy chục năm qua. Sự giết chóc mấy chục năm đã tạo thành môi trường khủng bố, khiến Trung Cộng không cần công khai giết hại trên quy mô lớn, cũng có thể phát động được cuộc bức hại này.
Tà linh cộng sản đã vận dụng thủ đoạn kinh tế để khống chế các nước tự do một cách rất hiệu quả, khiến cho họ không cách nào ngăn chặn chính sách bức hại Pháp Luân Công của Trung Cộng, đồng thời cũng che giấu việc thực thi bạo lực giết người và bức hại Pháp Luân Công. Khó có thể thống kê cụ thể những người tu luyện Pháp Luân Công vô tội bị kết án, giam giữ, giết hại, thậm chí bị mổ cướp nội tạng sống, những việc như thế này lại không được người thế gian biết đến. Rất nhiều người dưới áp lực trấn áp lớn, tẩy não, giết hại của tà đảng trong mấy chục năm mà nhắm mắt làm ngơ, biến thành thờ ơ mất cảm giác, đối với cuộc bức hại coi như nhìn mà không thấy, thậm chí trái với lương tâm mà đi theo, tham dự vào bức hại mà không biết bản thân mình cũng đang bị trói vào con đường đi đến hủy diệt.
Chúng tôi muốn đặc biệt mời độc giả chú ý và suy nghĩ về một hiện tượng khiến người ta khó hiểu: rất nhiều đệ tử Đại Pháp bị giam giữ trong trại giam, trại lao động cưỡng bức và nhà tù từng bị những yêu cầu tương tự nhau, nhất là thời đầu cuộc bức hại, đó là chỉ cần họ ký vào một “bản cam kết”, “tờ hối hận” không tiếp tục tu luyện và “vạch trần phê phán” Pháp Luân Công thì ngay lập tức dừng tra tấn cực hình, thậm chí được thả về nhà.
Sự kỳ quái của hiện tượng này nằm ở chỗ, trong quá khứ, trong các cuộc vận động chính trị, những người bị tấn công dù có cúi đầu nhận tội, cũng vẫn tiếp tục bị phê bình, giam giữ, ngược đãi, thậm chí tử hình, hoàn toàn không được theo ý mình. Còn người học Pháp Luân Công có bị cực hình hay không, thậm chí được tự do hay không có thể do bản thân quyết định. Lẽ nào Trung Cộng trở nên tốt rồi? Đáp án đương nhiên là không.
Đối với người tu luyện Pháp Luân Công kiên trung, các kiểu cực hình vượt qua khả năng miêu tả của ngôn ngữ nhân loại đều đã bị Trung Cộng sử dụng. Từ chủng loại, mức độ đến tính phổ biến của cực hình mà nói, sự tàn nhẫn tà ác của Trung Cộng không có chút nào giảm, thậm chí còn tệ hại hơn; nhưng chỉ cần người tập Pháp Luân Công từ bỏ tu luyện, dường như Trung Cộng sẽ có thể tha. Điều này một lần nữa chứng minh mục đích của Trung Cộng là vì muốn thực sự hủy hoại con người, không chỉ là muốn hủy diệt nhục thân của con người, mà còn muốn hủy diệt linh hồn con người. Phương diện này là xuất phát từ sự thù hận của tà linh đối với Thần Phật. Một phương diện khác cũng là vì sự hồng truyền của Pháp Luân Công khiến cho tín ngưỡng được xây dựng lại và đạo đức toàn xã hội được thăng hoa trở lại, hơn nữa lý niệm Chân-Thiện-Nhẫn cũng bao hàm tinh hoa của văn hóa truyền thống Trung Quốc. Đối với kẻ lấy hủy diệt văn hóa, đạo đức và ngăn cản con người được Sáng Thế Chủ cứu độ làm mục đích cuối cùng như tà linh Trung Cộng mà nói, đương nhiên nó sẽ coi Pháp Luân Công là đại địch hàng đầu.
2) Mổ cướp tạng sống người tu luyện Pháp Luân Công
Tà linh Trung Cộng là kẻ tập trung đủ các thủ đoạn tà ác từ xưa tới nay, từ trong nước đến ngoài nước, thậm chí vượt qua tất cả các thủ đoạn đó, mổ cướp nội tạng sống từ người tu luyện Pháp Luân Công, dùng các thủ đoạn tà ác nhất chưa từng có trên trái đất để bức hại, sát hại tàn nhẫn người học Pháp Luân Công.
Trong mắt của tà linh cộng sản, tín ngưỡng và sự không sợ hãi của người tu luyện Pháp Luân Công kiên định tín niệm khiến thủ đoạn bức hại của chúng mất tác dụng, không như trong quá khứ nó muốn gì được nấy, cứ làm là được. Nhất là đối với những người tu luyện Pháp Luân Công mà không chuyển hóa được, cũng không cách nào làm gì được, mổ cướp nội tạng sống trở thành thủ đoạn quan trọng trong bức hại của Trung Cộng. Lợi ích kinh tế kếch xù của việc mổ cướp nội tạng không chỉ có thể duy trì được bức hại, mà còn thu hút người trên toàn thế giới vì để được sống được mà đến Trung Quốc tiến hành ghép tạng, dùng tiền để mua nội tạng từ người tu luyện Pháp Luân Công còn sống, thực ra cũng là đang trợ giúp Trung Cộng giết người hại mệnh. Đây cũng là điều mà tà ác muốn, tiến thêm một bước nữa để đạt được mục đích hủy diệt con người toàn thế giới.
Ngày 7 tháng 7 năm 2006, luật sư nhân quyền người Canada David Matas và cựu Nghị sĩ của Nghị viện Canada David Kilgour lần đầu tiên công bố báo cáo điều tra “Thu hoạch đẫm máu: Giết học viên Pháp Luân Công để lấy nội tạng (Bloody Harvest, The killing of Falun Gong for Their Organs)”. Báo cáo này đưa ra 18 chứng cứ chứng minh tội ác Trung Cộng mổ cướp tạng sống từ người tập Pháp Luân Công thật sự có tồn tại, và còn cho biết “đây là tà ác chưa từng có trên hành tinh này”. Được sự giúp đỡ hợp tác của điều tra viên quốc tế, tháng 6 năm 2016, “Bản cập nhật của ‘Thu hoạch đẫm máu’ và ‘Đại thảm sát’” được công bố. Bản báo cáo này dài 680 trang, với 2.400 tư liệu tham khảo, cho thấy tính chân thực và quy mô của bức hại khiến người nghe phải rùng mình đối với tội ác mổ cướp nội tạng sống của Trung Cộng.
Ngày 13 tháng 6 năm 2016, căn cứ vào tất cả những điều tra, chứng cứ, Hạ Nghị viện Hoa Kỳ nhất trí thông qua Nghị quyết 343, lên án việc Trung Cộng cưỡng bức mổ cướp nội tạng tù nhân lương tâm như những người tu luyện Pháp Luân Công, yêu cầu có cuộc điều tra đáng tin, minh bạch và độc lập đối với vấn đề lạm dụng cấy ghép tạng của Trung Cộng. Thế giới tự do cuối cùng đã nhận thức được mức độ tà ác của việc tà đảng Trung Cộng bức hại Pháp Luân Công và người tu luyện Pháp Luân Công.
Lời kết
Trong 100 năm qua, Chủ nghĩa Cộng sản đã hại chết hơn 100 triệu người trên phạm vi toàn thế giới. Tại Liên Xô, tại bức tường Berlin có bao nhiêu oan hồn vẫn đang vảng vất, không được siêu độ; chính quyền các nước cộng sản khác dưới sự ủng hộ của cộng sản Liên Xô và Trung Cộng đã sát hại biết bao nhiêu người dân ở nước mình. Một đất nước nhỏ bé như Campuchia, lại có đến hàng mấy triệu người dân bị cộng sản Pol Pot sát hại tàn nhẫn, xương trắng của hàng vạn người chất đống trong hố đã ghi chép lại tội ác giết người của hồng ma cộng sản. Kẻ đứng đầu chính quyền độc tài cộng sản Bắc Triều Tiên gần đây lại sát hại tàn bạo người trong nội bộ đảng và cả người dân phổ thông, trong đó bao gồm người nhà của chính mình, lại còn lấy chiến tranh hạt nhân để uy hiếp thế giới. Lịch sử của Chủ nghĩa Cộng sản chính là lịch sử giết người, mỗi một trang đều nhuốm vết máu của con người thế gian và đều ghi chép tội ác của tà linh cộng sản bạo lực hiếu sát trăm năm nay.
Chương này đã thống kê lại lịch sử tràn đầy bạo lực giết người và hủy diệt văn hóa của Trung Cộng. Đồng thời không chỉ tiết lộ bản thân việc giết người hàng loạt và phá hoại, còn muốn nói rõ hai thủ đoạn này đều là thủ đoạn hủy diệt nhân loại mà tà linh cộng sản sử dụng. Đồng thời tiết lộ cho con người thế gian thấy những kết quả bề mặt mà con người thấy được và kết cục đáng sợ mà con người thế gian tạm thời chưa nhìn thấy được.
Trong làn sóng văn hóa truyền thống bị hủy, đạo đức bị bại hoại, rất nhiều người thế gian trôi theo dòng nước, đã mất đi năng lực để đến cuối cùng có thể nghe hiểu lời dạy của Thần, đang đối diện với kết cục bị hủy diệt triệt để. Nhưng có bao nhiêu người thế gian ý thức được đại kiếp đang đến?
Trung Cộng tà ác không kể gì đến sự từ bi của Thần, mà ngang ngược tự ý, đã đi đến bước cuối cùng của tà ác cực độ. Thiện ác cuối cùng đều có báo, tà không thể thắng chính là chân lý vĩnh hằng của vũ trụ. Đối với con người thế gian mà nói, giữ gìn bản tính thuần chân, thiện lương, giữ vững quy phạm đạo đức và phẩm hạnh tư tưởng mà Thần đã đặt ra cho nhân loại, quay lại con đường truyền thống mới là điều đảm bảo để con người thế gian có thể bước qua được đại nạn sinh tử.
Dịch từ: https://www.epochtimes.com/b5/17/11/25/n9893174.htm
Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai cho sát hơn với bản gốc